Thứ Tư, 4 tháng 1, 2017

NHỮNG NHỊP CẦU

04 Tháng Giêng
"Trăm năm bia đá thì mòn, Ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ"
Nhà độc tài nào sau khi ra đi cũng trở thành bia cho không biết bao nhiêu những lời đàm tiếu của thiên hạ. Năm 1986, người ta nói đến trên 3,000 đôi giày đã trở thành bảo tàng viện của bà Imelda Marcos, phu nhân của cựu tổng thống Phi Luật Tân, ông Ferdinand Marcos. Sau đó, người ta lại bàn tán về những đôi giày của bà Elena, vợ của nhà độc tài Ceaucescu bị hành quyết tại Rumani.
Khi vợ chồng của cựu tổng thống Marcos bị bắt buộc phải bỏ nước Phi, dân chúng đã tuôn đến dinh tổng thống như một ngày hội: họ đến đó chỉ để xót xa so sánh cái cảnh giàu sang quá mức của gia đình nhà độc tài với cái đói khổ mạt rệp của dân chúng. Người dân Phi nói rằng, trong 9 năm liền, bà Imelda Marcos chỉ có thể mang một đôi giày không quá 3 lần là cùng. Sau khi hành quyết vợ chồng Ceaucescu, người ta mới khám phá ra rằng căn nhà mà họ cho là bình thường của họ chính là một biệt thự sang trọng với 40 phòng khác nhau được trang trí bằng những bức tranh đắt giá, phòng tắm được khảm bằng vàng. Mỗi phòng đều có truyền hình và máy video.
Tài sản của ông Ceaucescu cũng không thua kém gì những của cải biển lận của ông Noriega, cựu tổng thống bị truất phế của Panama. Ông tướng này không chỉ có những căn nhà lộng lẫy trong nước, mà còn không biết bao nhiêu biệt thự tại Pháp và các nước khác. Máy bay và những chuyến du thuyền của ông không còn là những phương tiện để di chuyển, mà là cả một thú sưu tầm.
Không có một nhà độc tài nào mà không tham lam tiền của. Người ta nói đến hàng tỷ Ðôla của ông Marcos. Nhà độc tài của một nước nghèo nàn như Haiti cũng có đến 400 triệu Mỹ kim. Somoza, người bị lật đổ tại Nicaragua, thì có đến hàng trăm triệu Ðô la đầu tư vào những kinh doanh đồi trụy như đĩ điếm, cờ bạc. Cựu hoàng đế Pokassa của một nước nghèo nàn lạc hậu như Cộng Hòa Trung Phi bên Phi Châu, đã làm lễ đăng quang năm 1976 với một phí tổn là 20 triệu Mỹ kim. Và hiện nay, người ta ước tính tài sản của tổng thống Zaire là ông Mobutu Sese Seko lên đến gần 5 tỷ Mỹ kim.
Giá của những tài sản bất chính ấy thường giống nhau: một cuộc lưu vong nhục nhã, một cuộc chốn chạy không kèn không trống, một cuộc hành quyết dã man hay một cuộc sống trong lo sợ từng ngày và làm mục tiêu cho những oán ghét.
Mỗi dịp đầu năm, dường như ai cũng muốn làm một quyết tâm. 50% người Hoa Kỳ quyết tâm giảm thiểu sự ăn uống để gìn giữ sức khỏe.
Ðối với người Kitô chúng ta, sức khỏe tinh thần, sự cường tráng tâm linh có lẽ là điều quan trọng hơn cả. Quyết tâm của chúng ta phải là quyết tâm điều chỉnh lại sự lựa chọn cơ bản của chúng ta. Ðâu là cùng đích của cuộc sống chúng ta? Ðâu là lý tưởng của chúng ta? Ðâu là giá trị cao cả nhất trong cuộc sống của chúng ta? Tiền bạc và nhất là tiền bạc bất chính có đem lại hạnh phúc cho đời Người không?( Lẽ Sống)
PHÚC ÂM: Ga 1, 35-42
Khi ấy, Gioan đang đứng với hai người trong nhóm môn đệ của ông, nhìn theo Chúa Giêsu đang đi mà nói: "Đây là Chiên Thiên Chúa". Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Chúa Giêsu. Chúa Giêsu ngoảnh mặt lại, thấy họ đi theo mình, thì nói với họ: "Các ngươi tìm gì?" Họ thưa với Người: "Rabbi, nghĩa là thưa Thầy, Thầy ở đâu?" Người đáp: "Hãy đến mà xem".
Họ đã đến và xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy, lúc đó độ chừng giờ thứ mười. Anrê, em ông Simon Phêrô, (là) một trong hai người đã nghe Gioan nói và đã đi theo Chúa Giêsu. Ông gặp Simon anh mình trước hết và nói với anh: "Chúng tôi đã gặp Đấng Messia, nghĩa là Đấng Kitô", và ông dẫn anh mình tới Chúa Giêsu. Chúa Giêsu nhìn Simon và nói: "Ngươi là Simon, con ông Gioan, ngươi sẽ được gọi là Kêpha, nghĩa là Đá". Đó là lời Chúa.
(thanhlinh.net)
NHỮNG NHỊP CẦU
Suy niệm: Nếu ngôi sao lạ trên trời chỉ đường cho các đạo sĩ phương đông, thì Gio-an Tẩy Giả là nhịp cầu dưới đất nối kết các môn đệ mình với Đấng Thiên Sai. Rồi như một hiệu ứng dây chuyền, An-rê và Phi-líp-phê lại trở thành nhịp cầu đưa dẫn những người khác nữa đến với Đấng mà họ đã gặp. Và cứ thế sự việc tiếp diễn cho đến hôm nay. Vai trò của người môn đệ Đức Giê-su là làm chứng về Thầy mình, để làm cho những người khác nữa cũng trở thành môn đệ (x. Mt 28,19). Những nhịp cầu, chứ không phải những bức tường, là biểu tượng của sứ mạng Giáo Hội.
Mời Bạn: Đến phiên mình hôm nay, chúng ta cũng được mời gọi trở thành những nhịp cầu giúp anh chị em mình gặp gỡ Đức Giê-su. Đây là bản chất của Giáo Hội, của ơn gọi Ki-tô hữu. Ngày nào Giáo Hội không còn quan tâm đến sứ mạng loan báo Đức Ki-tô thì ngày đó Giáo Hội không còn là Giáo Hội nữa! Và lịch sử cho thấy bao giờ việc loan báo Đức Ki-tô cũng kèm theo những cái giá phải trả. Chứng nhân, ngay từ đầu, đã là những người tuẫn đạo (martyrs).
Chia sẻ: Theo bạn, ngày hôm nay chúng ta có thể làm những gì để đóng vai trò nhịp cầu đưa dẫn anh chị em mình đến với Đức Giê-su? Bạn hãy chỉ ra một vài gương chứng nhân của thời đại hôm nay.
Sống Lời Chúa: Hôm nay khi gặp gỡ tiếp xúc với người khác, tôi đặc biệt ý thức mình là một nhịp cầu.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin đốt lên trong con ngọn lửa nhiệt tình làm chứng cho Chúa, và xin cho con sẵn sàng đón nhận những phiền toái xảy ra trong đời sứ mạng của mình. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét