Chuyện kể rằng,
có một chàng trai nọ không thể lo được cho mẹ già, anh cảm thấy như một gánh nặng thực sự khi mỗi ngày phải chăm lo cho từng miếng cơm, cốc nước. Chàng trai đã quyết định mang bà mẹ vào một khu rừng để chối bỏ trách nhiệm phụng dưỡng.Kế hoạch như đã định, tối đến, chàng trai đã thủ thỉ với mẹ rằng anh muốn đưa bà đi dạo. Anh cõng mẹ trên lưng, men theo con đường mòn trên núi và đi tít vào sâu trong rừng. Trong thâm tâm chàng trai nghĩ rằng mẹ anh sẽ không thể nào tìm được đường về nhà, anh cứ cắm đầu đi mãi, đi mãi.Bỗng dưng chàng trai phát hiện mẹ anh đã bí mật rải những đậu tương trên đường đi, anh tức giận hỏi: “Sao mẹ lại làm điều này?”. Bà mẹ bật khóc và trả lời: “Con ngốc lắm! Mẹ sợ không có mẹ con sẽ không tìm được đường về nhà”.
PHÚC ÂM 14,13-21
Khi ấy, Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ.
Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: "Đây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn".
Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn". Các ông thưa lại rằng: "Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá". Người bảo các ông rằng: "Hãy đem lại cho Thầy".
Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ. Đó là lời Chúa.
Lời suy niệm: Các môn đệ đến gần thưa với Chúa Giêsu: “Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn.” Đây là một sự quan tâm với đầy băn khoăn lo lắng của các môn đệ đối với đám đông dân chúng, nhưng với khả năng của các môn đệ, biết mình không thể thỏa mãn nhu cầu cho đám đông ngay lúc này, nên các ông đặt hoàn toàn vào sự quyết định của Thầy mình: các ông đã trình bày. Và Chúa đã quyết định: “Họ không cần đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.” Các môn đệ đã trình bày thực trạng của mình, và trao vào tay Chúa Giêsu tất cả những gì các ông đang có. Phép lạ hóa bánh ra nhiều đã được Chúa thực hiện, làm cho mọi người được ăn no nê, những mẫu bánh còn thừa, người ta thu lại được 12 giỏ đầy.Lạy Chúa Giêsu. Xin ban cho chúng con luôn biết quan tâm đến nhau, sẵn sàng hy sinh và cầu nguyện cho nhau, để chúng con có được những tấm lòng biết yêu thương nhau, đừng vì một chút khổ, một chút khó khăn, để rồi tự hủy hoại nhau không chút tình người !!!
Không có nhận xét nào: