Nguyên tổ được tạo thành, và phạm tội".
Trích sách Sáng Thế.
Thiên Chúa lấy bùn đất nắn thành con người, thổi sinh khí vào lỗ
mũi, và con người trở thành một vật sống.
Thiên Chúa lập một vườn tại Eđen về phía đông và đặt vào đó con
người mà Ngài đã dựng nên. Thiên Chúa cho từ đất mọc lên mọi thứ cây trông đẹp,
ăn ngon, với cây sự sống ở giữa vườn, và cây biết thiện ác.
Rắn là loài xảo quyệt nhất trong mọi dã thú mà Thiên Chúa tạo
thành. Nó nói với người nữ rằng: "Có phải Thiên Chúa đã bảo: Các ngươi
không được ăn mọi thứ cây trong vườn?" Người nữ nói với con rắn:
"Chúng tôi được ăn trái cây trong vườn; nhưng trái cây ở giữa vườn thì
Thiên Chúa bảo: 'Các ngươi đừng ăn, đừng động tới nó, nếu không sẽ phải
chết'". Rắn bảo người nữ: "Không, các ngươi không chết đâu! Nhưng
Thiên Chúa biết rằng ngày nào các ngươi ăn trái ấy, mắt các ngươi sẽ mở ra, và
các ngươi sẽ biết thiện ác như thần thánh". Người nữ thấy trái cây đẹp
mắt, ngon lành và thèm ăn để nên thông minh. Bà hái trái cây ăn, rồi lại cho
chồng, người chồng cũng ăn. Mắt họ liền mở ra và họ nhận biết mình trần truồng,
nên kết lá vả che thân. Đó là lời Chúa.
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, cũng như do một người mà tội lỗi đã nhập vào thế
gian, và do tội lỗi mà có sự chết, và thế là sự chết đã truyền tới mọi người,
vì lẽ rằng mọi người đã phạm tội. Trước khi có lề luật, đã có tội ở trần gian.
Nhưng nếu không có luật, thì tội không bị kể là tội. Thế mà, từ thời Ađam đến
thời Môsê, sự chết đã thống trị cả những người đã không phạm tội bất tuân lệnh
Thiên Chúa như Ađam đã phạm. Ađam là hình ảnh Đấng sẽ tới.
Nhưng sự sa ngã của Ađam không thể nào sánh được với ân huệ của
Thiên Chúa. Thật vậy, nếu vì một người duy nhất đã sa ngã, mà muôn người phải
chết, thì ân sủng của Thiên Chúa ban nhờ một người duy nhất là Đức Giêsu Kitô,
còn dồi dào hơn biết mấy cho muôn người. Ơn Thiên Chúa ban cũng khác với hậu
quả do một người phạm tội đã gây ra. Quả thế, vì một người duy nhất phạm tội,
con người đã bị xét xử để phải mang án, còn sau nhiều lần sa ngã, thì lại được
Thiên Chúa ban ơn cho trở nên công chính.
Vì nếu bởi tội của một người mà sự chết đã thống trị do một người
đó, thì những người lãnh được ân sủng và ơn huệ dồi dào bởi đức công chính,
càng được thống trị hơn nữa trong sự sống do một người là Đức Giêsu Kitô.
Do đó, tội của một người truyền đến mọi người đưa tới án phạt như
thế nào, thì đức công chính của một người truyền sang mọi người đưa tới bậc
công chính ban sự sống cũng như thế. Vì như bởi tội không vâng lời của một
người mà muôn người trở thành những tội nhân thế nào, thì do đức vâng lời của
một người mà muôn người trở thành kẻ công chính cũng như thế. Đó là lời
Chúa
PHÚC ÂM: Mt 4, 1-11
Khi ấy, Chúa Giêsu được Thánh Thần hướng dẫn vào hoang địa để chịu
ma quỷ cám dỗ. Khi Người đã nhịn ăn bốn mươi đêm ngày, Người cảm thấy đói. Và
tên cám dỗ đến gần, nói với Người rằng: "Nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy
khiến những hòn đá này biến thành bánh". Nhưng Chúa Giêsu đáp lại:
"Có lời chép rằng: 'Người ta sống không nguyên bởi bánh, nhưng bởi mọi lời
do miệng Thiên Chúa phán ra'".
Bấy giờ ma quỷ đưa Người lên Thành thánh, và đặt Người trên góc
tường Đền thờ, rồi nói với Người rằng: "Nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy
gieo mình xuống đi, vì có lời chép rằng: Ngài đã ra lệnh cho các Thiên Thần đến
với ông, và chư vị đó sẽ nâng đỡ ông trên tay, để ông khỏi vấp chân vào
đá". Chúa Giêsu đáp: "Cũng có lời chép rằng: 'Ngươi đừng thử thách
Chúa là Thiên Chúa ngươi'".
Quỷ lại đưa Người lên núi rất cao, và chỉ cho Người xem thấy mọi
nước thế gian và vinh quang của những nước đó, rồi nói với Người rằng:
"Tôi sẽ cho ông tất cả những cái đó, nếu ông sấp mình xuống thờ lạy
tôi". Bấy giờ Chúa Giêsu bảo nó rằng: "Hãy lui đi, hỡi Satan! Vì có
lời đã chép: 'Ngươi phải thờ lạy Chúa là Thiên Chúa ngươi, và chỉ phụng sự một
mình Ngài'". Bấy giờ ma quỷ bỏ Người. Và các thiên thần tiến lại, hầu hạ
Người. Đó là lời Chúa. (thanhlinh.net)
Bệnh Quên
Trưa ngày 25/12/1985, sau khi dự lễ Giáng Sinh ở
nhà thờ về, bà cụ Anne Mc Donnell ở tiểu bang New York, thấy một ông cụ già râu
tóc bạc phơ như ông già Noel đang đứng trước cửa nhà. Thoạt nhìn, bà cụ tưởng
một người nào đó giả dạng ông già Noel để đùa, nhưng sau khi nhìn kỹ, bà cụ
nhận ra đó là chồng mình, đã biệt tích từ 15 năm qua...
Nguyên do vào ngày 24/12/1971, ông James Mc
Donnell bị té xuống thang lầu, rồi qua hôm sau bị tai nạn xe hơi. Gần một tháng
sau ông lại bị tai nạn xe hơi một lần nữa, bị chấn động não và bất tỉnh. Vài
ngày sau đó, ông đi bách bộ ngoài trời cho thoáng khí, rồi từ đó đi biệt tích
luôn.
Về sau, ông Mc Donnell kể lại rằng: "Tôi
không còn nhớ gì cả. Tôi không biết tôi đã đến Philadelphia bằng phương tiện gì
và bằng cách nào". Ông cũng không nhớ tên họ hay địa chỉ của mình, nên khi
đi ngang qua một cửa hiệu có tên là Peter, ông tự đặt tên cho mình là Jim
Peter, rồikiếm việc làm ăn trên đó gần 15 năm.
Ngày Giáng Sinh năm 1985 vừa qua, tình cờ va đầu
vào trần nhà ở sở làm, ông Mc Donnell bỗng phục hồi được trí nhớ. Ông nhớ lại
tên tuổi, nơi sinh, chỗ ở cũng như quãng đời trước đó 15 năm. Ông liền tìm đến
cuốn niên giám điện thoại để xem vợ còn ở chỗ cũ không. Khi biết chắc vợ mình
chưa thay đổi địa chỉ, ông Mc Donnell đã đáp xe lửa về lại nhà cũ vào đúng ngày
lễ Giáng Sinh...
Trong vòng 15 năm, ông Mc Donnell đã mắc một
chứng bệnh: đó là bệnh quên. Quên có thể là một chứng bệnh như trường hợp ông
Mc Donnell bị té thang lầu, bị tai nạn xe hơi... Quên cũng có thể là những
chứng bệnh thông thường của nhiều người lớn tuổi, như nhiều cụ già thường quên
bẵng những sự việc vừa xảy ra, nhưng họ lại nhớ rất rõ ràng tỉ mỉ những việc đã
xảy ra hằng ba bốn chục năm về trước. Nhưng cũng có những trường hợp con người
muốn quên đi một dĩ vãng đau lòng nào đó, như trường hợp nhiều người tìm quên
lãng trong men rượu khói thuốc...
Quên lãng có thể giúp con người tìm lại được đôi
chút thanh thản trong tâm hồn, nhưng cũng có thể đưa con người đến chỗ vô ân.
Người không còn muốn nhớ đến nguồn gốc và công ơn sinh thành của cha mẹ mình là
người đáng trách. Người không còn muốn nhớ đến những liên hệ mình với người
khác cũng là một người đáng trách. Người khép mắt bịt tai trước những nỗi đau
khổ của người khác cũng là một người đáng thách...
Người Kitô luôn được nhắc nhở để tìm ra dấu chỉ
của thời gian qua các biến cố, để nhờ đó luôn nhận ra sự hiện diện và tác động
của Thiên Chúa. "Hãy làm việc này mà nhớ đến Ta". Ðó là khẩu hiệu
hàng đầu của người Kitô. Họ được mời gọi để ôn lại bước chân đi qua của Thiên
Chúa trong cuộc sống hằng ngày. Ðó là thái độ tỉnh thức mà Ðức Kitô không ngừng
mời gọi chúng ta hãy có trong từng giây phút. (Lẽ Sống)
Lời Chúa Mỗi Ngày :
Cám dỗ là kinh nghiệm thường xuyên xảy ra cho
mỗi người. Nhiều người bi quan cho rằng con người không thể thắng vượt được
trước ba kẻ thù quá mạnh là xác thịt, thế gian và ma quỉ. Nhưng trong kế hoạch
của Thiên Chúa, phải có cám dỗ để thử thách đức tin. Thiên Chúa để những cám dỗ
xảy ra là để thử thách và tôi luyện niềm tin, sự hy vọng, và lòng yêu mến của
mỗi người dành cho Ngài.
Những bài đọc của Chủ Nhật đầu Mùa Chay, Năm A, cho chúng ta cái
nhìn thâm sâu vào sự cám dỗ. Trong bài đọc I, tác giả Sách Sáng Thế tường trình
sự sa ngã của cặp vợ chồng đầu tiên, ông Adam và bà Eva. Hậu quả là con người
phải lãnh nhận biết vao đau khổ và phải chết. Trong bài đọc II, thánh Phaolô
giải thích cho chúng ta sự liên hệ giữa tội của Adam và công nghiệp của Chúa
Giêsu trong Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, thánh sử Matthew
tường thuật cơn cám dỗ của Chúa Giêsu trước khi khởi đầu sứ vụ rao giảng và cứu
chuộc của Ngài. Tuy bị cám dỗ như bao người, Chúa Giêsu đã chiến thắng khải
hoàn vì Người luôn tin tưởng nơi tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét