Ngày thứ hai (05-09-2016) - Trang suy niệm
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, người ta nghe nói giữa anh em có chuyện tà dâm, thứ tà dâm mà nơi dân ngoại cũng không có như vậy, là có người lấy vợ cha mình. Thế mà anh em còn lên mặt kiêu căng, đáng lẽ anh em phải để tang mà loại trừ khỏi anh em con người làm chuyện đó. Tuy tôi vắng mặt phần xác, nhưng hiện diện bằng tinh thần, tôi đã tuyên án kẻ làm chuyện đó, như tôi đang hiện diện, nhân danh Chúa chúng ta là Đức Giêsu Kitô, tập họp anh em lại với tâm trí tôi, lấy quyền năng của Chúa chúng ta, là Đức Giêsu, tôi trao con người như thế cho Satan, để xác nó chết đi, hầu cho tâm hồn nó được cứu thoát trong ngày của Chúa chúng ta, là Đức Giêsu Kitô.
Việc anh em lên mặt kiêu căng không tốt đâu. Nào anh em chẳng biết rằng chỉ một dúm men là đủ làm hư cả khối bột đó sao? Anh em hãy tẩy trừ men cũ, để nên bột mới, như anh em là bánh không men. Vì Chiên Vượt Qua của chúng ta là Đức Kitô đã hiến tế. Vì thế, chúng ta hãy mừng lễ không phải với men cũ, cũng không phải với men gian tà và độc ác, nhưng với bánh không men tinh tuyền và chân chính. Đó là lời Chúa.
05 Tháng Chín
Bỏ Mọi Sự Ðể Theo Chúa
"Bỏ tất cả mọi sự để theo Chúa", lời kêu gọi này của Chúa Giêsu có thể thực hiện được trong xã hội dư dật ngày nay không? Như một dụ ngôn trong Phúc Âm, chúng ta hãy lắng nghe câu chuyện sau đây của tiến sĩ Marcello Candia, người đã dâng cúng tất cả tài sản để xây dựng một bệnh viện giữa khu rừng già Amazone bên Ba Tây và sinh sống tại đó như một người dân nghèo.
"Khi còn ở bậc trung học, tôi là thành phần của một nhóm trẻ sinh hoạt dưới sự hướng dẫn của một cha dòng Phanxico. Chúng tôi thường đi thăm các gia đình nghèo tại ngoại ô Milano... Sự chú ý đến người nghèo đã làm nảy sinh ước muốn truyền giáo nơi tôi.
Một hôm thầy Cêciliô, người coi cổng nhà dòng đã nhờ tôi phát thức ăn cho người nghèo... Trên tường nơi phòng ăn dành cho người nghèo có treo một tấm hình của cha Daniele Samarate, một vị thừa sai của dòng đã chết vì bệnh cùi sau một thời gian phục vụ người thổ dân tại một miền ở Ba Tây... Mỗi lần phát thức ăn cho người nghèo, tôi đều nhận ra hình ảnh đầy đau khổ của ngài. Dần dà, hình ảnh đó quen thuộc đến nỗi trong bất cứ người nghèo nào, tôi cũng nhận ra hình ảnh ấy... Từ đó, ước muốn phục vụ những người cùi đã nảy sinh trong tôi".
Sau khi tốt nghiệp đại học, Macello đã được cha gửi đi công cán tại nhiều nước nghèo trên thế giới. Trong dịp ghé thăm một vùng nghèo tại Amazone bên Ba Tây, Macello đã trở về với quyết định bán hết tất cả tài sản và rút về đây để phục vụ người nghèo. Với tài sản do gia đình để lại, Macello đã xây cất một bệnh viện với 120 giường và được trang bị với đầy đủ dụng cụ của một trung tâm y tế đa khoa.
Macello đã giải thích về việc làm của mình như sau: "Người ta nói với tôi rằng tốt hơn hãy giúp những người nghèo ở xứ sở của mình trước đã. Tôi xin trả lời rằng điều quan trọng là mỗi người chúng ta biết làm một chút gì cho những người đang đau khổ, bất cứ họ đang ở đâu... Niềm vui lớn nhất của tôi là thấy nhiều người, thụ động và cam chịu số phận, đã biết cởi mở".
Sự trưởng thành của Giáo Hội được thể hiện qua ý thức mỗi lúc một sâu sắc của người giáo dân về vai trò của mình. Ðã qua rồi cái thời mà người ta cho rằng Giáo Hội là chuyện của các giám mục, linh mục. Ðã qua rồi cái thời mà người ta cho rằng nên thánh là chuyện của vị giáo hoàng, các giám mục, linh mục và tu sĩ... Không ai chiếm giữ độc quyền để nên thánh một mình. Nên thánh là ơn gọi chung cho tất cả mọi người đã chịu Phép Rửa... Do đó, tất cả những lời khuyên trong Phúc Âm đều có giá trị cho tất cả mọi người theo Chúa Kitô. "Hãy về bán hết mọi sự, phân phát cho người nghèo khó và trở lại với Ta". Mệnh lệnh này không chỉ ngỏ với một số thành phần ưu tuyển trong dân Chúa, nhưng là lệnh truyền cho tất cả mọi người.
Chúng ta không được sống trong một xã hộ dư dật. Nghèo đói là một sự dữ mà Thiên Chúa không bao giờ muốn cho con người rơi vào. Tuy nhiên, bên cạnh sự nghèo đói cơm bánh, còn có một sự nghèo đói còn đáng khiếp sợ hơn, đó là: nghèo đói tình thương... Có biết bao người đang chờ một ít cơm thừa cá cặn từ bàn ăn của chúng ta? Có biết bao nhiêu người đang mong mỏi một nghĩa cử yêu thương của chúng ta?
Thế giới cần được biến đổi không chỉ bằng của cải vật chất, nhưng bằng chính tình thương mà con người biết san sẻ với nhau. Sự san sẻ đó là: dù sống trong xã hội nào, dù trải qua hoàn cảnh nào, mọi người Kitô chúng ta đều có thể và phải làm được. Và đó cũng là bí quyết duy nhất để giúp chúng ta nên thánh.
Cha của Nhã Kỳ sớm bị thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe ơi, mẹ cô dù còn trẻ nhưng quyết ở vậy nuôi con. Năm Nhã Kỳ lên 10 tuổi, có một lần cô đi cùng mẹ đến chợ, nhìn thấy một đám trẻ đang quây quanh một bé gái và đánh cô bé. Bé gái này không động đậy chút nào, cơ thể phủ đầy bụi và nước bọt. Mẹ cô chạy vội tới để giải tán đám trẻ, và đỡ cô bé dậy. Bé gái này trông chỉ khoảng 6, 7 tuổi với đôi mắt lờ đờ không có sắc thái, hỏi gì cô bé cũng không biết. Lúc đó đám trẻ này hét lên nói với người mẹ: “Nó bị ngớ ngẩn đấy, mấy hôm trước bị ném ở đây.”
Người mẹ phủi bụi và lau chỗ đất bám lên người cô bé và nói:“Hãy về nhà với cô”. Lúc này Nhã Kỳ nhìn mẹ và nói: “Tại sao mẹ lại mang một đứa ngớ ngẩn về nhà?”. Người mẹ nói: “Nếu không có ai chăm nom cô bé, cô bé sẽ bị lạnh và đói mà chết mất, làm sao chúng ta có thể nhìn thấy chết mà không cứu?”.Lúc này Nhã Kỳ vênh mặt lên hỏi: “Tại sao không ai quản nó, nó có bị chết vì đói vì lạnh thì có liên quan gì tới chúng ta?”. Khi nghe đến đây người mẹ đã không thể chịu nổi và giơ tay lên tát cho Nhã Kỳ một cái.
SUY NIỆM HẰNG NGÀY
Ngày 5-9-2016
Thứ Hai Sau Chúa Nhật XXIII Thường Niên
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Lc 6: 6-11)
6 Một ngày sa-bát khác, Đức Giê-su cũng vào hội đường và giảng dạy. Ở đó có một người bị khô bại tay phải.7 Các kinh sư và những người Pha-ri-sêu rình xem Đức Giê-su có chữa người ấy trong ngày sa-bát không, để tìm được cớ tố cáo Người.8 Nhưng Người biết họ đang suy nghĩ như thế, nên bảo người bại tay: "Anh trỗi dậy, ra đứng giữa đây! " Người ấy liền trỗi dậy và đứng đó.9 Đức Giê-su nói với họ: "Tôi xin hỏi các ông: ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay huỷ diệt? "10 Người rảo mắt nhìn họ tất cả, rồi bảo người bại tay: "Anh giơ tay ra! " Anh ấy làm như vậy và tay anh liền trở lại bình thường.11 Nhưng họ thì giận điên lên, và bàn nhau xem có làm gì được Đức Giê-su không.
SUY NIỆM
Các Kinh sư và người Pharisiêu rình mò để tìm cớ kết án Chúa Giêsu không phải bởi lòng nhiệt thành đối với lề luật, nhưng trên hết là do sự ghen tương.
Các kinh sư và biệt phái lợi dụng lề luật để củng cố quyền hành và lợi lộc. Luật là để phục vụ cho quyền lợi vật chất của họ, chứ không hướng tới việc phục vụ thiện ích. Lòng tham và tính ích kỷ kết thành một thành trì chống lại lòng thương xót, và đó là nguyên nhân của bao nỗi khổ đau mà nhân loại đang đón nhận.
Khi chứng kiến những cái chết oan uổng vào ngày 14-7-2016 tại Nice, Pháp, do bọn khủng bố gây ra, có người đã kêu lên: Lạy Chúa, Chúa còn lòng nhân từ không? Tại sao các em thiếu nhi phải chịu chết thảm thương như thế?” Chúa cũng đau lòng khi chứng kiến cảnh khốn cùng do bọn khủng bố gây ra, cũng như Chúa cũng đã không chịu nổi khi chúng kiến người bị cánh tay khô bại, để rồi Chúa phải hỏi: "Tôi xin hỏi các ông: ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay huỷ diệt?”
Ngày hôm nay Chúa cũng hỏi như thế, nhưng tất cả đều câm lặng, câm lặng vì sợ thiệt hại đến lợi ích cá nhân và gia đình, câm lặng vì đụng chạm đến quyền lợi cá nhân, câm lặng vì trái tim chai cứng, trở nên vô cảm trước nỗi khổ đau của người khác. Đức thượng phụ Công giáo nghi lễ Syriac đã phải thốt lên: “chính sự thờ ơ của các nhà lãnh đạo Tây phương, đã làm cho các Giáo Hội Đông Phương, là những Giáo Hội có từ thời các thánh tông đồ, đang bị đe dọa, nguy hiểm”. Vâng, chính sự thờ ơ của con người, mà nhiều kẻ vô tội phải gánh chịu biết bao nỗi thống khổ.
Chúng ta than vãn vì nỗi khốn cùng mà nhân loại đang đối diện mà quên đi rằng, chính chúng ta đã góp phần tạo nên nó do bởi chính sự kiêu hãnh, tính ích kỷ, sự hẹp hòi và sự vô cảm của chúng ta.
6 Một ngày sa-bát khác, Đức Giê-su cũng vào hội đường và giảng dạy. Ở đó có một người bị khô bại tay phải.7 Các kinh sư và những người Pha-ri-sêu rình xem Đức Giê-su có chữa người ấy trong ngày sa-bát không, để tìm được cớ tố cáo Người.8 Nhưng Người biết họ đang suy nghĩ như thế, nên bảo người bại tay: "Anh trỗi dậy, ra đứng giữa đây! " Người ấy liền trỗi dậy và đứng đó.9 Đức Giê-su nói với họ: "Tôi xin hỏi các ông: ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay huỷ diệt? "10 Người rảo mắt nhìn họ tất cả, rồi bảo người bại tay: "Anh giơ tay ra! " Anh ấy làm như vậy và tay anh liền trở lại bình thường.11 Nhưng họ thì giận điên lên, và bàn nhau xem có làm gì được Đức Giê-su không.
SUY NIỆM
Các Kinh sư và người Pharisiêu rình mò để tìm cớ kết án Chúa Giêsu không phải bởi lòng nhiệt thành đối với lề luật, nhưng trên hết là do sự ghen tương.
Các kinh sư và biệt phái lợi dụng lề luật để củng cố quyền hành và lợi lộc. Luật là để phục vụ cho quyền lợi vật chất của họ, chứ không hướng tới việc phục vụ thiện ích. Lòng tham và tính ích kỷ kết thành một thành trì chống lại lòng thương xót, và đó là nguyên nhân của bao nỗi khổ đau mà nhân loại đang đón nhận.
Khi chứng kiến những cái chết oan uổng vào ngày 14-7-2016 tại Nice, Pháp, do bọn khủng bố gây ra, có người đã kêu lên: Lạy Chúa, Chúa còn lòng nhân từ không? Tại sao các em thiếu nhi phải chịu chết thảm thương như thế?” Chúa cũng đau lòng khi chứng kiến cảnh khốn cùng do bọn khủng bố gây ra, cũng như Chúa cũng đã không chịu nổi khi chúng kiến người bị cánh tay khô bại, để rồi Chúa phải hỏi: "Tôi xin hỏi các ông: ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay huỷ diệt?”
Ngày hôm nay Chúa cũng hỏi như thế, nhưng tất cả đều câm lặng, câm lặng vì sợ thiệt hại đến lợi ích cá nhân và gia đình, câm lặng vì đụng chạm đến quyền lợi cá nhân, câm lặng vì trái tim chai cứng, trở nên vô cảm trước nỗi khổ đau của người khác. Đức thượng phụ Công giáo nghi lễ Syriac đã phải thốt lên: “chính sự thờ ơ của các nhà lãnh đạo Tây phương, đã làm cho các Giáo Hội Đông Phương, là những Giáo Hội có từ thời các thánh tông đồ, đang bị đe dọa, nguy hiểm”. Vâng, chính sự thờ ơ của con người, mà nhiều kẻ vô tội phải gánh chịu biết bao nỗi thống khổ.
Chúng ta than vãn vì nỗi khốn cùng mà nhân loại đang đối diện mà quên đi rằng, chính chúng ta đã góp phần tạo nên nó do bởi chính sự kiêu hãnh, tính ích kỷ, sự hẹp hòi và sự vô cảm của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét