Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2016

PHÚC ÂM: Mt 9, 14-17


In
Lời Chúa Hôm Nay
Thứ Bảy Tuần XIII Mùa Thường Niên Năm chẵn
"Ta sẽ đem dân Ta bị lưu đày trở về, và sẽ trồng họ trên đất của họ".
Trích sách Tiên tri Amos.
Đây Chúa phán: "Trong ngày ấy, Ta sẽ dựng lại nhà xếp của Đavít đã xiêu đổ, Ta sẽ lấp những lỗ hổng nơi tường, trùng tu lại những gì đổ nát. Ta sẽ xây dựng lại như ngày xưa, để chúng chiếm hữu những gì còn sót của Êđom và tất cả các dân tộc, vì chúng đã xưng tụng danh Ta".
Chúa hoàn thành những việc Chúa đã phán như thế. Và Chúa còn phán: "Đây đã đến những ngày mà người cày ruộng tiếp nối người thợ gặt, kẻ ép nho tiếp nối người gieo giống. Từ các núi non, rượu nho mới sẽ chảy tuôn tràn, và từ các đồi, rượu sẽ vọt ra lai láng. Ta sẽ đem Israel dân Ta bị lưu đày trở về. Họ sẽ xây lại các thành phố bị bỏ hoang và cư ngụ tại đó. Họ sẽ trồng nho và sẽ uống rượu nho. Họ sẽ lập vườn, và sẽ ăn quả sinh ra ở nơi ấy. Ta sẽ trồng họ trên đất của họ, và không khi nào họ bị nhổ ra khỏi đất Ta đã ban cho họ. Chúa là Thiên Chúa của ngươi phán như thế". Đó là lời Chúa.

PHÚC ÂM: Mt 9, 14-17
"Làm sao các phù rể có thể buồn rầu khi tân lang còn đang ở với họ".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, [Chúa Giêsu sang miền Giêsarênô,] các môn đệ Gioan đến gặp Người mà hỏi: "Tại sao chúng tôi và những người biệt phái thì giữ chay, còn môn đệ của Ngài lại không?" Chúa Giêsu nói với họ rằng: "Làm sao các khách dự tiệc cưới có thể buồn rầu khi tân lang đang còn ở với họ? Rồi sẽ có ngày tân lang ra đi, bấy giờ họ mới giữ chay. Không ai lấy vải mới mà vá vào áo cũ, vì miếng vải mới làm áo dúm lại, và chỗ rách lại càng tệ hơn. Người ta cũng không đổ rượu mới vào bầu da cũ, chẳng vậy, bầu da vỡ, rượu đổ ra, và bầu da hư mất. Nhưng rượu mới thì đổ vào bầu da mới, và cả hai được nguyên vẹn". Đó là lời Chúa.
(thanhlinh.net)
CHỈ VÌ YÊU CHÚA MÀ THÔI!
“Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi chàng rể còn ở với họ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi rồi, bấy giờ họ mới ăn chay.” (Mt 9,15)
Suy niệm: Trong một đám cưới, cô dâu chú rể là “cái đinh” của sự kiện. Điều này càng đúng đối với một đám cưới theo phong tục Do Thái. Mọi sự long trọng bậc nhất đều dành cho đôi tân hôn. Ngay cả những việc đạo đức quan trọng như ăn chay cũng phải nhường bước cho niềm vui của bữa tiệc cưới khi chàng rể còn đang hiện diện. Chúa Giê-su ví mình như chàng rể và các môn đệ như những bạn thiết của chàng. Mọi niềm vui hay nỗi buồn của các môn đệ đều qui hướng về Đức Ki-tô, nghĩa là họ có làm gì cũng vì Chúa muốn và vì yêu mến Ngài.
Mời Bạn: Giống như tâm sự một thiếu nữ đang yêu: “Có chàng, đánh phấn tô son. Vắng chàng, điểm thắm trang hồng với ai?”, việc trang điểm không chỉ là để làm đẹp cho bản thân mà còn để diễn tả tình yêu chung thuỷ. Cũng thế, làm các việc đạo đức không phải để hoàn thiện bản thân – sự hoàn thiện ấy đương nhiên sẽ có; tôi làm hay không làm việc gì đó chỉ vì ý Chúa muốn, chỉ vì lòng tôi yêu mến Ngài. Nếu mọi việc chúng ta làm đều “vì chàng rể”, nghĩa là vì yêu mến Đức Ki-tô thì việc gì cũng trở thành việc đạo đức, có giá trị, có công phúc trước mặt Chúa.
Chia sẻ: Làm việc tốt với ý hướng ích kỷ khác làm việc tốt với ý hướng tốt thế nào?
Sống Lời Chúa: Trước khi sắp làm việc gì, bạn hãy dâng lên Chúa lời nguyện này: Lạy Chúa Giê-su đáng mến, con xin dâng lên Chúa công việc con sắp làm đây. Con ước ao làm việc này vì yêu mến Chúa. Xin Chúa giúp con làm việc này hết sức tốt đẹp theo thánh ý Chúa. Amen.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
2 THÁNG BẢY
Quyền Bính Đặt Điểm Tựa Trên Lòng Nhân
Quyền bính của Thiên Chúa được diễn tả qua mối quan tâm từ phụ. Một cách nào đó, chân lý này chứa đựng chính cốt lõi của chân lý về sự quan phòng thần linh. Thánh Kinh sử dụng hình ảnh của một Mục Tử Tốt Lành để diễn tả sự thật về lòng từ phụ của Thiên Chúa: “Chúa là mục tử chăn dắt tôi; tôi sẽ không còn phải thiếu thốn chi” (Tv 23,1). Thật là một hình ảnh độc đáo!
Các biểu tượng cổ xưa của đức tin và của truyền thống Kitô giáo diễn tả chân lý về sự quan phòng bằng từ La tinh “omni-tenens” (nắm giữ tất cả) – ứng với từ Hi lạp “panto-krator” (cai quản tất cả). Tuy nhiên, những ý niệm ấy vẫn chưa nói được gì so với sự hàm súc và vẻ đẹp của hình ảnh người mục tử trong Thánh Kinh. Hình ảnh người mục tử là một hình ảnh đầy ấn tượng có sức mạc khải chân lý về sự quan phòng thần linh.
Thật vậy, người mục tử là một người cầm quyền đầy quan tâm, thực hiện một kế hoạch đời đời đầy khôn ngoan và yêu thương qua việc cai quản thế giới tạo vật và nhất là xã hội loài người (Vat. II, TDTG số 3). Đó là một quyền bính đầy cẩn trọng, bao gồm cả quyền lực lẫn lòng nhân.
Theo bản văn của Sách Khôn Ngoan mà Công Đồng Vatican I trích dẫn, quyền bính ấy “vươn rộng từ chân trời này tới chân trời kia, cai quản mọi sự thật tốt đẹp” (Kn 8,1). Nghĩa là, nó bao trùm lấy, nâng đỡ, bảo vệ, và – một cách nào đó – nó nuôi dưỡng nữa. Quyền bính đó chính là Thiên Chúa chúng ta, Đấng săn sóc chúng ta như mục tử săn sóc đàn chiên của mình.
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 02 – 7
Am 9,11-15; Mt 9,14-17.
Lời suy niệm: “Bấy giờ, các môn đệ ông Gioan tiến lại hỏi Đức Giêsu: tại sao chúng tôi và các người Pharisêu ăn chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay?”
Với người Kitô hữu, chúng ta đều biết trước khi Chúa Giêsu bước vào sứ vụ công khai rao giảng về Nước Trời, Người đã vào hoang địa ăn chay Bốn Mươi Đêm Ngày. Nên đối với Chúa Giêsu việc ăn chay cầu nguyện là đều cần thiết cho đời sống và sứ vụ của mỗi người, Chúa Giêsu không loại bỏ sự ăn chay đối với người môn đệ của Người: “Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi chàng rể còn ở với họ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi rồi, bấy giờ họ mới ăn chay.”
Lạy Chúa Giêsu. Ăn chay và cầu nguyện là hai yếu tố cần thiết cho đời sống đức tin của mỗi người chúng con, và Chúa luôn muốn chúng con thực hiện hai điều này một cách kín đáo. Xin cho chúng con khiêm nhường mỗi khi ăn chay cầu nguyện, để tránh sự khen chê của người đời.
Mạnh Phương
02 Tháng Bảy
Ðấng Cứu Thế Ðang Có Mặt
Ngày kia, có một đan viện phụ Công giáo tìm đến một vị tu sĩ Ấn Giáo tại chân núi Himalaya. Với tất cả ưu tư phiền muộn, vị đan viện phụ trình bày về tình trạng bi đát của tu viện do ông điều khiển. Trước kia, tu viện này là một trong những trung tâm Công giáo thu hút không biết bao nhiêu khách hành hương. Nhà nguyện lúc nào cũng vang lên tiếng ca hát của các tu sĩ và giáo dân đến từ khắp nơi. Các căn phòng lúc nào cũng có người ở... Nay tu viện gần như trở thành một ngôi chùa trống vắng. Làn sóng những người trẻ tìm đến tu viện hầu như tắt lịm. Nhà nguyện vắng kẻ ra người vào. Một số nhỏ tu sĩ còn lại sống trong uể oải buông thả... Vị viện phụ muốn hỏi nhà tu sĩ Ấn Giáo: đâu là nguyên nhân đã đưa đến tình trạng này? Phải chăng vì một tội lỗi tày đình nào đó mà bàn tay Chúa đã đè nặng trên cộng đoàn?
Sau khi nghe đức viện phụ kể lể, vị tu sĩ Ấn Giáo mới ôn tồn nói: "Cái tội đã và đang xảy ra trong cộng đoàn: đó là tội vô tình". Vị tu sĩ Ấn Giáo mới giải thích như sau: "Ðấng Cứu Thế đã cải trang thành một người giữa chư vị, nhưng chư vị đã vô tình không nhận ra Ngài".
Nhận được lời giải thích của vị tu sĩ Ấn Giáo, đức viện phụ mới hối hả trở về tu viện, trong lòng ông không khỏi miên man đặt câu hỏi: "Ai là người được Ðấng Cứu Thế đang mượn hình dáng để trở lại với loài người?". Cả tu viện chỉ có tất cả không đầy mười người. Ðấng Cứu Thế không thể là chính ông, vì ông tự biết mình là một con người tội lỗi yếu hèn. Nhưng ông cũng biết rõ các tu sĩ khác trong tu viện: có người nào toàn vẹn để Ðấng Cứu Thế mượn lấy hình dáng? Thế nhưng, ông vẫn tin theo lời của vị tu sĩ Ấn Giáo để xác quyết rằng Ðấng Cứu Thế đang cải trang thành một người nào đó trong cộng đoàn...
Với niềm xác tín ấy, ông quy tu tất cả các tu sĩ lại và loan báo cho mọi người biết rằng Ðấng Cứu Thế đang cải trang thành một người trong nhà. Ðôi mắt của mỗi người mở to ra và ai cũng bắt đầu dò xét từng người trong nhà. Chỉ có điều chắc chắn là: bởi vì Ðấng Cứu Thế đã cải trang, cho nên, không ai có thể nhận ra Ngài được. Thành ra mỗi người trong nhà đều có thể là Ðấng Cứu Thế... Từ đó, ai ai cũng đối xử với nhau như đối xử với chính Ðấng Cứu Thế. Không mấy chốc, bầu khí yêu thương, huynh đệ, sức sống và niềm vui đã trở lại với tu viện. Sự thánh thiện ấy không mấy chốc được đồn thổi đi khắp nơi. Các tín hữu từ khắp nơi trở lại tu viện để tĩnh tâm và cầu nguyện. Nhiều ngưởi trẻ cũng đến gõ cửa Nhà Dòng...
Nếu người người, ai ai cũng nhìn nhau và đối xử với nhau như đối xử với chính Chúa Giêsu, thì có lẽ hận thù, chiến tranh sẽ không bao giờ có lý do để tồn tại trên mặt đất này. Sự vắng bóng của Thiên Chúa trong xã hội, hay đúng hơn sự vô tình của con người để không nhận ra Thiên Chúa trong cuộc sống: đó là đầu mối của mọi thứ bất hòa, chiến tranh, xáo trộn trong xã hội.
Chối bỏ Thiên Chúa cũng có nghĩa là chối bỏ con người. Sự băng hoại của những xã hội xây dựng trên chủ thuyết vô thần là một bằng chứng hùng hồn về hậu quả của sự chối bỏ Thiên Chúa. Khi con người chối bỏ Thiên Chúa, con người cũng trà đạp con người...
Con người là hình ảnh cao quý của Thiên Chúa đến độ Ngài đã trở thành con người và tự đồng hóa với con người. Từ nay, con người chỉ có thể nhận ra Ngài trong mỗi người anh em của mình mà thôi. Thánh thiện hay tội lỗi, giàu sang hay nghèo hèn, bạn hữu hay thù địch: mỗi một con người đều là hình ảnh của Thiên Chúa và chỉ có xuyên qua tình yêu đối với con người, con người mới có thể đến với Thiên Chúa...
(Lẽ Sống)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 13 TN2
Bài đọc: Amo 9:11-15; Mt 9:14-17.
 Đừng mù quáng và cố chấp.
Tội lỗi là điều không tránh khỏi bao lâu con người còn ở trong thân xác; điều quan trọng là con người phải nhận ra những lầm lỗi đó để ăn năn, để xin Thiên Chúa tha thứ, và biết lợi dụng những cơ hội Thiên Chúa ban để mỗi ngày mỗi sống tốt đẹp hơn. Những ai không biết lợi dụng những cơ hội Ngài ban, lại còn mù quáng trong tội lỗi của mình, làm sao họ có thể lãnh nhận ơn tha thứ và biết bao ơn thánh của Thiên Chúa!
Các bài đọc hôm nay muốn thức tỉnh con người để họ nhận ra những tội lỗi họ đã xúc phạm đến Thiên Chúa, và biết tận dụng những cơ hội Ngài ban để thăng tiến. Trong bài đọc I, ngôn sứ Amos tiên đoán những ngày huy hoàng của vương triều David sẽ trở lại, con cái Israel lưu lạc từ bốn phương sẽ hân hoan trở về để tái thiết quốc gia, Dân Ngoại sẽ được nhập đoàn, và con số những người nhận biết Đức Chúa sẽ gia tăng khi triều đại của Đấng Thiên Sai tới. Trong Phúc Âm, khi các môn đệ của Gioan chất vấn Chúa Giêsu về việc không ăn chay, Ngài trả lời ăn chay cũng phải có thời và có lúc. Người ta chỉ ăn chay khi nhận ra mình tội lỗi và sống xa cách với Thiên Chúa; nhưng phải vui mừng và phấn khởi dự tiệc khi đã có Ngài.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ta sẽ đổi vận mạng của Israel dân Ta.
1.1/ Ta sẽ dựng lại lều xiêu vẹo của David.
Triều đại của David được coi như thời kỳ hoàng kim của dân tộc Do-thái, vì mối liên hệ mật thiết của vua David với Thiên Chúa. Từ đó trở đi, vương quốc của Do-thái bị suy yếu dần trong thời đại của các vua kế tiếp: Bắt đầu bằng biến cố vương quốc bị chia cắt làm hai, rồi đến vương quốc Israel bị rơi vào tay của Assyria, và sau cùng vương quốc Judah bị rơi vào tay vua Babylon.
Sự “siêu vẹo” của giòng dõi David là do tội bất trung của vua chúa và con cái Israel: Họ không chịu thờ phượng Thiên Chúa, nhưng chạy theo thờ phượng các thần của Dân Ngoại. Họ không chịu tuân giữ những Lề Luật Thiên Chúa truyền, nhưng làm những gì họ muốn và theo sự xúi giục của các bà vợ Dân Ngoại.
Để giúp họ trở về với tình yêu đích thực, Ngài phải để cho họ rơi vào tay quân thù và chịu lưu đày cực khổ; nhưng rồi cũng chính Ngài quan phòng để con cái Israel tản mác khắp nơi được hồi hương để xây dựng lại Đền Thờ và tái thiết xứ sở; khi họ nhận ra tội lỗi của họ và kêu cầu lòng thương xót của Ngài.
Ngôn sứ Amos nhìn thấy tương lai: Khi Thiên Chúa thương nhìn đến con cái Israel, không những họ được phục hồi giang sơn đã mất, mà còn được nới rộng lãnh thổ và gia tăng dân số. Điều ngôn sứ có lẽ muốn nói ở đây là khi triều đại của Đấng Thiên Sai tới, Ngài sẽ làm cho nhiều dân tộc nhận biết và tin vào Thiên Chúa, để họ được tháp nhập vào với con cái Israel, và được kể vào số dân riêng của Ngài.
1.2/ Chúng sẽ không còn bị bứng đi khỏi thửa đất Ta đã ban cho chúng.
Những hình ảnh ngôn sứ dùng để mô tả những gì Thiên Chúa sẽ ban cho con cái Israel khi họ biết ăn năn hối lỗi quay về: Họ sẽ có cơm ăn áo mặc vì Thiên Chúa chúc lành cho mùa màng của họ. Thiên Chúa sẽ phục hồi những gì đã mất: “chúng sẽ tái thiết những thành phố điêu tàn và định cư ở đó; chúng sẽ uống rượu vườn nho mình trồng, ăn thổ sản vườn mình canh tác.” Họ sẽ không lo phải vất vả vun trồng mà không biết có được ăn hay không! Thiên Chúa sẽ bảo vệ họ khỏi tay quân thù, và họ sẽ không sợ phải lưu đày và làm tôi mọi cho quân thù phương Bắc. Một khi đã đưa họ trở về, họ sẽ không còn lo phải bị lưu đày một lần nữa.
2/ Phúc Âm: "Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi chàng rể còn ở với họ?”
2.1/ Ăn chay phải có mục đích: Khi con người làm bất cứ việc gì, là cho một mục đích; chứ không làm theo hứng, cũng không theo thời, hay thấy người ta làm mình cũng làm. Các môn đệ ông Gioan thấy môn đệ Chúa Giêsu không ăn chay lên tiến lại hỏi Ngài: "Tại sao chúng tôi và các người Pharisees ăn chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay?"
Đức Giêsu trả lời: "Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi chàng rể còn ở với họ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi rồi, bấy giờ họ mới ăn chay." Câu trả lời của Chúa Giêsu nhắc nhở cho các môn đệ của Gioan biết: một trong những mục đích của việc ăn chay là để một người sống mối liên hệ của họ với Thiên Chúa. Nếu một người đang sống mối liên hệ đó như các môn đệ đang có Chúa Giêsu, các môn đệ chưa cần phải ăn chay. Họ sẽ ăn chay khi Chúa Giêsu rời xa họ hay khi họ đang sống xa cách với Thiên Chúa mà muốn trở lại với Ngài.
2.2/ Phải có tinh thần mới để đón nhận mặc khải và đạo lý mới: Nếu con người muốn tiến bộ, họ phải có một tinh thần hay thái độ cầu tiến; nếu không có tinh thần này, họ sẽ giữ chặt những gì họ đã có hay đã biết và từ chối thay đổi. Chúa Giêsu đưa ra hai ví dụ để mời gọi khán giả suy xét:
(1) Không ai lấy vải mới vá vào áo cũ: "vì miếng vá mới sẽ co lại, khiến áo rách lại càng rách thêm." Vải mới có độ co dãn mạnh hơn áo cũ, vì chưa được giặt giũ nhiều. Nếu một người vá vải mới vào áo cũ, nó sẽ co lại và làm cho chỗ rách của áo cũ càng tệ hơn.
(2) Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ: "vì như vậy, bầu sẽ bị nứt: rượu chảy ra và bầu cũng hư. Nhưng rượu mới thì đổ vào bầu mới: thế là giữ được cả hai." Một ví dụ tân thời hiện đại giúp chúng ta dễ hiểu hơn: Các softwares mới ra phải được dùng trong các máy vi tính mới, vì chúng đòi nhiều chỗ để chứa các dữ kiện và đòi một vận tốc nhanh hơn mà các máy vi tính cũ không thể đáp ứng nổi. Nếu một người ngoan cố cứ dùng các softwares mới này trong máy vi tính cũ của mình, mà không chịu update, họ sẽ chỉ chuốc lấy thất bại mà thôi.
Trong lãnh vực tri thức cũng thế, để có thể hiểu truyền thống của một nước, người nghiên cứu phải đặt mình trong hoàn cảnh và lối suy tư của dân địa phương; nếu không, họ sẽ không bao giờ hiểu được truyền thống của dân địa phương, và dễ đi tới những phê phán sai lầm. Cũng vậy, để có thể tiếp nhận đạo lý của Chúa Giêsu, người nghe phải có một thái độ khiêm nhường và cởi mở, họ mới có thể tiếp nhận những mặc khải mới của Chúa Giêsu. Nếu họ cho Lề Luật đã hoàn hảo như các kinh-sư, họ sẽ không bao giờ muốn tiếp nhận đạo lý mới của Ngài.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta đừng cố chấp ở trong sự sai lạc và tội lỗi; nhưng cần có một tinh thần học hỏi và cầu tiến để nhận ra những gì cần hủy bỏ và những gì cần thay đổi cho cuộc đời tốt đẹp hơn.
- Lắng nghe sự hướng dẫn của Thánh Thần sẽ giúp chúng ta nhận ra sự thật từ bao nhiêu sai lầm. Ngài sẽ giúp chúng ta sửa đổi con người cũ và canh tân thành những người con sống đẹp lòng Thiên Chúa.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét