LỄ CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM .
(Ngày 01/11/2015)
Tại các nghĩa trang trên toàn quốc, người thân, bạn bè của những quân nhân đã ngã xuống tới cắm cờ tưởng nhớ họ.
“Tưởng nhớ” những người đã “ngã xuống” cho tổ quốc, vâng, đó là một việc phải làm. Khi nói tới tưởng nhớ, Chúa Nhật tuần này, ngày 01/11/2015 Giáo Hội Công Giáo Việt Nam cũng có một cuộc “tưởng nhớ”, đó là, tưởng nhớ những người đã “ngã xuống” cho niềm tin – “niềm tin vào Đức Giê-su Ki-tô”, và theo truyền thống, các vị này, chúng ta gọi họ là các Thánh Tử Đạo Việt Nam.
“Tử Đạo là gì?” Thưa, là chấp nhận hy sinh, ngay cả tính mạng của mình, cho niềm tin mà mình đã tin theo.
Các Thánh Tử Đạo Việt Nam đã tin vào Chúa Giêsu, đã trung thành theo Chúa Giêsu, đã sẵn sàng chịu bắt bớ tù đày, chịu nhiều hình phạt khắc nghiệt, dẫu cho đó là cái chết, chỉ vì tuyên xưng niềm tin của mình.
Có rất nhiều hình phạt cho họ. Nào là bị gông cùm, xiềng xích, bị nhốt trong cũi, bị đánh đòn, bị bỏ đói. Nặng hơn thì bị voi giày, bị đóng đinh vào ván rồi đem phơi nắng. Tàn bạo hơn thì bị xử trảm, xử giảo (thắt cổ) hoặc bị thiêu sống. Ác liệt nhất là bị xử lăng trì (một hình thức phân thây ra từng mảnh) hay bá đao (bị xẻo từng mảnh thịt)… cho tới chết. Án nhẹ nhất, đó là khắc lên trên trán hai chữ “tà đạo”...
Thật ra, trước những sự tàn bạo đó, không có gì đáng ngạc nhiên, bởi những chuyện này đã được Đức Giêsu tiên báo: “Anh em hãy coi chừng… người ta sẽ nộp anh em, khiến anh em phải khốn quẫn, và người ta sẽ giết anh em; anh em sẽ bị mọi dân tộc thù ghét vì danh Thầy” (Mt 24,4-…9).
Theo tin tức được lưu truyền trên mạng lưới điện báo, một bé gái Công Giáo mới 2 tuổi đã bị phiếm quân ISIS chặt đầu trước mặt bà mẹ và những người thân của cháu. Cuộc thảm sát đó được thực hiện gần bên cạnh một thánh đường. Hôm đó, nhiều người Kitô hữu buộc phải đổi sang Hồi giáo, nếu không, họ sẽ cùng chung số phận như em bé gái.
Sự bách hại vẫn còn xảy ra, cho đến ngày tận thế. Đừng quên, Đức Giêsu đã chẳng nói rằng: “Kìa Xa-tan đã xin được sàng anh em như người ta sàng gạo” (Lc 22,31).
Có thể chúng ta không phải chịu cảnh “máu đổ đầu rơi”. Nhưng chắc chắn chúng ta vẫn bị Sa-tan, cũng như con cái của nó, “sàng sảy” cách này cách khác.
Có bao giờ chúng ta tự hỏi, hôm nay, cái mà Sa-tan luôn đem ra “sàng sảy” chúng ta, đó là cái gì? Phải chăng, đó chính là sự trung tín? Phải chăng, đó là sự trung thành với với nhiệm vụ đã được giao, với những lời thề hứa?
Đúng vậy, ngày nay, sự trung tín như thể là một món quà quý hiếm. Sự trung thành với nhiệm vụ được giao, với những lời đã thề hứa như thể biến mất khỏi thế gian.
Hằng ngày, không biết bao nhiêu lần, chính người thân yêu ta hại ta, chính người đồng nghiệp ta hại ta, bởi, chỉ vì họ bất trung, bất tín, bởi, chỉ vì họ không trung thành với nhiệm vụ được giao, với những lời đã thề hứa.
Mỗi ngày, chúng ta nghe không biết bao nhiêu vụ “ly dị”. Những hành động phụ bạc xảy ra chóng mặt khiến chúng ta không thể không nhớ đến lời ngôn sứ Mi-kha: “Kẻ hiếu trung đã biệt dạng khỏi xứ, không còn người lương thiện chốn dương gian. Tất cả đều đợi dịp gây đổ máu, người này đặt lưới dò hãm hại người kia” (Mk 7,2).
Thế nên, tử đạo, với chúng ta hôm nay, không phải tử đạo giống như người xưa, nào là bị chém đầu, phân thây, tùng xẻo v.v… nhưng là tử đạo trong cuộc sống thường ngày, bằng một đời sống trung tín, bằng một đời sống trung thành với nhiệm vụ được giao, với những lời đã thề hứa.
Có thể ông chủ Giê-su giao phó cho ta chức vụ Giám Mục, Linh Mục, Tu sĩ. Ta nhận hay ta từ chối? Nếu nhận, ta có sống trung thành với nhiệm vụ được giao, với những lời đã thề hứa, hứa “sống độc thân vì Nước Trời”? Hay ta lại “tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau” chiêm ngắm một mỹ nhân nào đó, để rồi trong một phút yếu lòng, ta rơi vào thảm cảnh “hồn lỡ sa vào đôi mắt em” đầy hối tiếc!
Có thể ông chủ Giê-su giao phó cho ta thiên chức làm vợ, làm chồng, làm cha, làm mẹ. Ta nhận hay ta từ chối? Về chuyện này, đương nhiên là nhận, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, phải không thưa quý vị!
Vâng, nếu nhận, ta có sống trung thành với nhiệm vụ được giao, với những lời đã thề hứa, “hứa yêu nhau trao câu thề chung sống trọn đời”? Hay chỉ vì một chút “đời buồn vui” ta lại cất tiếng ca “thôi là hết anh đi đường anh, tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi”?
Có thể ông chủ Giê-su trao cho ta nhiệm vụ là một bác sĩ, là một lương y. Ta nhận hay ta từ chối? Nếu nhận, ta có sống trung thành với lời thề , lời thề Hypocrate: “…Người yếu đau, bệnh tật
phải cứu chữa tận tình, không tư lợi cho mình, luôn đề cao y đức…”? Hay chỉ vì “…những đồng tiền quái đản, đã quật ngã được anh… anh tặc lưỡi làm liều – phong bì đưa bao nhiêu, anh vẫn còn thấy ít!”, để rồi “anh ngoảnh mặt làm ngơ, trước nỗi đau người bệnh”? (***)
Còn… còn rất nhiều nhiệm vụ (yến bạc), ông chủ Giê-su sẽ giao phó cho chúng ta. Vấn đề của chúng ta, đó là, khi “ông chủ (Giê-su) đến tính sổ và thanh toán sổ sách”, chúng ta có thể chứng minh rằng, “tôi đã gây lời được năm nén, hai nén”, nói rõ hơn, rằng “tôi đã hoàn thành nhiệm vụ” mà ông chủ đã giao phó hay không?
Hay chúng ta lại than thở rằng “Thưa ông chủ, tôi biết ông là người hà khắc, gặt chỗ không gieo, thu nơi không vay. Vì thế, tôi đâm sợ, mới đem chôn yến bạc của ông dưới đất” rồi!
Vâng, chúng ta hãy để một phút hồi tâm và tự hỏi, bao năm qua, là một Ki-tô hữu, là người “đầy tớ của Đức Giê-su”, với những gì Ngài đã giao phó cho tôi, tôi có làm cho “sinh lời” hay tôi đã đem “chôn” dưới đất?
Đem chôn ư! Ôi! ta không sợ ông chủ Giê-su sẽ gọi ta là “tên đầy tớ vô dụng” sao? Ta không sợ bị “quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng” sao?
Các thánh tử đạo Việt Nam, có phần chắc, các ngài đã không “đem chôn những yến bạc” mà ông chủ Giê-su đã giao phó. Các ngài đã sinh lời, việc sinh lời đó được minh chứng qua sự trung tín và lòng trung thành trong đức tin của các ngài, nó được đóng ấn bằng chính việc tử vì đạo của các ngài.